-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Tranh tĩnh vật đương đại (Phần 1)
Thể loại tranh tĩnh vật vẫn rất đa dạng và tiếp tục có sức hút đối với chúng ta, điều này đã được nhiều hoạ sĩ đương đại chứng minh.
Hoạ sĩ David Ligare khám phá nguồn gốc của nghệ thuật tĩnh vật của mình trong thế giới Hy Lạp-La Mã, một nơi mà ông thấy được sự cân bằng giữa các hình khối cổ điển và ánh sáng Địa Trung Hải, phản ánh trong vùng Bắc California nơi ông sinh sống. Ông bắt đầu sáng tạo tranh tĩnh vật vào năm 1987 và nhanh chóng phát triển phong cách đặc trưng của mình, thường trưng bày các vật thể trong các thùng chứa hình khối mở, đặt ngoài trời gần bờ biển với ánh sáng bên cạnh để tạo ra bóng tối rõ rệt. Ligare giải thích rằng: "Bản chất của chủ nghĩa cổ điển là sự cân bằng giữa các lực đối lập, giữa vật thể và bóng của nó." Ông muốn thể hiện "một hình thức có mọi thứ ở đó," không chỉ là cách vẽ tĩnh vật truyền thống mà còn mang ý tưởng về sự trọn vẹn hoặc trọn vẹn.
David Ligare, Tĩnh vật với ô liu và lúa mì, 2012
Trong loạt tác phẩm hiện tại của mình, Ligare sử dụng thuật ngữ "aparchai" từ tiếng Hy Lạp, dùng để chỉ những thực phẩm được dâng lên các vị thần. Sau khi nghiên cứu về Pompeii và Herculaneum khoảng 10 năm trước, nơi các hình ảnh tĩnh vật cổ xưa còn tồn tại trên tranh tường và tranh khảm, ông tin rằng "aparchai" đại diện cho một loại tĩnh vật cổ đại mà các học giả chưa chú ý đến. Thể loại này bao gồm "xenia," hình ảnh đồ ăn được bày ra để chiêu đãi khách, và "rhopographia," những đồ vật hàng ngày được sắp xếp một cách cẩn thận. Bức tranh mà Ligare trưng bày, là một trong những nỗ lực gần đây nhất của ông với "aparchai," là một món quà dành cho nữ thần Athena, mà trên đó được khắc họa con cú, biểu tượng động vật của nữ thần, trên một chiếc bình theo phong cách hình màu đỏ Attic.
Janet Fish, một họa sĩ có cơ sở ở Vermont và New York City, không quan tâm đến chủ đề mà cô tập trung vào hình thức, màu sắc và chuyển động trong các tác phẩm của mình. Cô tạo ra những tác phẩm nổi bật bằng cách sử dụng các tấm kính lấp lánh và những mảng vải uốn lượn, mang lại sự năng động trong cách chúng dẫn ánh sáng và ảnh hưởng đến người xem. Đối với Janet, chuyển động không chỉ là một đặc tính vật lý mà là cách mà ánh mắt của người xem di chuyển qua bức tranh, không phải là biểu tượng của hành động mà là trải nghiệm hình ảnh chuyển động.
Janet Fish, Black Bowl, Red Scarf, 2007
Janet Fish là cháu gái của họa sĩ Ấn tượng người Mỹ Clark Voorhees và lớn lên ở Bermuda, nơi mà sắc màu địa phương rực rỡ và đa dạng đã ảnh hưởng mạnh mẽ đến cách nhìn của cô về nghệ thuật. Cô dành nhiều ngày, thậm chí hàng tuần để sắp xếp các đối tượng trong studio của mình, tìm kiếm sự phản chiếu, khúc xạ và độ tương phản trong cấu trúc và màu sắc. Quá trình này mang lại cho cô những kết quả bất ngờ. "Có những lúc tôi vẽ tĩnh vật vì nó đơn giản có mặt và không nói chuyện với tôi," Janet Fish chia sẻ. "Tôi có thể dành thời gian để quan sát và xem mọi thứ làm thế nào liên kết với nhau."
Janet Fish không chỉ tạo ra các tác phẩm mang tính năng động và màu sắc mạnh mẽ mà còn đem đến cho người xem cảm giác của sự sống động và hơi thở của những đồ vật quen thuộc, biểu hiện qua góc nhìn độc đáo và sự tinh tế trong cách sắp đặt các yếu tố nghệ thuật.
Sherrie Wolf, một họa sĩ đến từ Portland, Oregon, đã khám phá và tái hiện lại thể loại tranh tĩnh vật với một cách tiếp cận đầy sáng tạo và phá cách. Tác phẩm gần đây của cô không chỉ đơn giản là tái tạo, mà là việc tái tạo một cách đầy tình cảm và nghệ thuật các phong cảnh và cảnh vật từ các bức tranh nổi tiếng của các họa sĩ vĩ đại như Albert Bierstadt.
Sherrie Wolf, Tĩnh vật với Puget Sound, 2012
Trong những bức tranh của Wolf, chúng ta thấy sự kết hợp giữa những hình dạng và ánh sáng một cách đầy mê hoặc, mô phỏng theo phong cách của Trường phái sông Hudson. Cô không chỉ đơn thuần sao chép, mà còn mang đến một cảm nhận cá nhân và một lời nhắc nhở về tính ảo diệu của nghệ thuật. Theo Wolf, hội họa là về việc tạo ra các cảm giác và không phải việc miêu tả chính xác một địa điểm. Cô thích sáng tạo và điều khiển không gian trong studio của mình, chơi đùa với ảo ảnh và kỹ thuật trompe l'oeil (lừa thị giác).
Từ việc tái hiện lại các bức tranh cổ điển, Sherrie Wolf không chỉ muốn thể hiện lòng tôn kính đối với lịch sử nghệ thuật mà còn muốn tạo ra một sự kết nối giữa quá khứ và hiện tại, mang đến một chiều sâu không gian không thường thấy trong tranh tĩnh vật. Cô cũng thường áp dụng khái niệm dàn dựng sân khấu, một cảm giác kiểm soát và ảo giác mà cô thích thú khám phá và thể hiện qua các tác phẩm của mình. Với việc sử dụng các yếu tố này, Sherrie Wolf không chỉ là một họa sĩ tái tạo lại các bức tranh cổ điển mà còn là một hoạ sĩ sáng tạo và tâm hồn hoạ sĩ có sự hiểu biết sâu sắc về nghệ thuật và cảm xúc.
Xem thêm phần 2 tại đây
Biên dịch: Phương Anh
Nguồn: Art and Antique