-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Tại sao Edward Hopper là họa sĩ được yêu thích nhất của ngành công nghiệp điện ảnh? (Phần 1)
Phong cách vẽ tranh điện ảnh của Edward Hopper đã đưa Hopper trở thành một trong những hoạ sĩ được ngưỡng mộ và nhiều người noi gương nhất trong lịch sử điện ảnh.
Edward Hopper có rất nhiều thứ, là một nghệ sĩ nghèo đói trong những năm 1910, phải vật lộn để kiếm sống trong khi phát triển một phong cách hội họa mà cuối cùng được ca ngợi vì nhấn mạnh vào các chủ đề thông thường. Hopper là một hoạ sĩ thành công trong những năm 1920 và 1930, hoàn thiện phong cách của mình đồng thời tạo ra những tác phẩm được xếp vào hàng những tác phẩm dễ nhận biết và có ảnh hưởng nhất trong thế kỷ 20. Cả hai giai đoạn này đều đã được khám phá kỹ lưỡng qua hồi ký và văn bản lịch sử, nhưng thiên chức thứ ba (và phải thừa nhận là phổ biến hơn) của Hopper ít được thảo luận hơn, đó chính là người hâm mộ điện ảnh.
Mối quan hệ của Edward Hopper với điện ảnh
Hopper có thể đã dành cả ngày để nghiên cứu các tác phẩm của những họa sĩ vĩ đại ở châu Âu như Rembrandt và Goya, nhưng hoạ sĩ thường dành buổi tối của mình ở rạp chiếu phim, quan sát sự năng động độc đáo giữa phim ảnh và người xem phim. Trong một hồi tưởng năm 2004 cho The Guardian, tác giả Philip French tuyên bố rằng Hopper sẽ đi xem phim trong một tuần liền nếu hoạ sĩ gặp khó khăn trong việc sáng tạo không biết phải tiếp tục hoàn thành bức tranh của mình như thế nào.
Nghiên cứu về Nighthawks, Edward Hopper, 1941-42. Ảnh: Bảo tàng nghệ thuật Mỹ Whitney, New York
Những người xem phim đã tiếp tục truyền cảm hứng cho một số tác phẩm được đánh giá cao nhất của hoạ sĩ, bao gồm “The Balcony” (1928) và “New York Movie” (1939), nhưng bản thân các bộ phim đã ảnh hưởng đến việc sử dụng bóng và khung hình của Hopper.
Thật phù hợp thay, chính việc Hopper thông thạo các yếu tố điện ảnh này cuối cùng đã khiến hoạ sĩ trở thành một chuyên gia thường xuyên được các đạo diễn và nhà quay phim tham khảo. Hopper có thể yêu thích những bộ phim, nhưng những bộ phim còn yêu hoạ sĩ hơn thế.
Điểm khởi đầu hợp lý nhất cho cuộc trò chuyện về Hopper và phim ảnh là “Nighthawks” (1942). Bức tranh nổi tiếng nhất của Hopper được lấy cảm hứng từ truyện ngắn “The Killers” (1928) của Ernest Hemingway, và bức tranh gợi lên sự trống rỗng đô thị sâu sắc đến mức khi chuyển thể truyện ngắn thành phim, bức tranh của Hopper đã được sử dụng làm mẫu hình ảnh luôn.
Nighthawks và sự phát triển của phim Noir
Nighthawks, Edward Hopper, 1942. Ảnh: Viện Nghệ thuật Chicago, Illinois
Trong cả “Nighthawks” và “The Killers” (1946), những khách quen ăn tối tụ tập vào một giờ mà hầu hết mọi người dường như đang ngủ. Tất nhiên, có thêm bối cảnh được cung cấp cho phần sau, nhưng điều này nói lên rằng những khoảnh khắc nổi bật nhất của bộ phim là những khoảnh khắc trực tiếp mang ơn Hopper. “The Killers” đã giúp hình thành hiện tượng hậu Thế chiến thứ hai được gọi là film noir, và ảnh hưởng của Hopper đã khắc sâu vào DNA của thể loại phim ảnh này.
“Force of Evil” và “The Naked City” (cả hai đều sản xuất năm 1948) vượt xa sự mô phỏng và cố gắng tạo ra hình ảnh Hopper-esque độc đáo cho câu chuyện của họ. Abraham Polonsky, nhà văn và đạo diễn của phần trước, là một người rất ngưỡng mộ Hopper, và ông đã đưa nhà quay phim của mình đến buổi triển lãm của Hopper để đảm bảo rằng họ có cùng quan điểm. “Force of Evil” là bộ phim đầu tiên ghi lại giao diện của các bức tranh “Third Avenue” của Hopper, nghĩa là bộ phim thể hiện Thành phố New York như một cảnh quan đẹp đẽ, rộng lớn và cuối cùng là lãnh đạm.
Hopper, Hitchcock và Gothic America
Manhattan Bridge, Edward Hopper, 1925-26. Ảnh: Bảo tàng nghệ thuật Mỹ Whitney, New York
Phân cảnh cao trào của bộ phim, trong đó nhân vật chính tìm kiếm thi thể gần sông Hudson, được mô tả từ xa, nhấn mạnh tầm quan trọng của sự tuyệt vọng của nhân vật giữa đường chân trời của thành phố. Phân cảnh gợi nhớ đến “Manhattan Bridge” của Hopper (1925-26), cũng sử dụng phối cảnh và sự nhấn mạnh để đưa ra một tuyên bố hùng hồn về sự cô lập. Những bức tranh của Hopper đã giúp các nhà làm phim phát triển con mắt nghệ thuật tinh tế hơn, nhưng có những chi tiết và yếu tố phức tạp trong phong cách của họa sĩ vẫn nằm ngoài khả năng của các tác phẩm Hollywood.
Phải đến khi “Psycho” (1960) ra mắt, phong cách của Hopper mới được hiện thực hóa hoàn toàn trên màn ảnh. Bộ phim kể chi tiết về một chuỗi vụ giết người xảy ra tại Bates Motel, nằm ở một nơi hoang vu, và bí ẩn xung quanh Bates Mansion, vốn gợi nhớ đến một bức tranh của Hopper có tựa đề “House By the Railroad” (1925). Alfred Hitchcock đã tận dụng triệt để phong cách Hopper-esque khởi sắc trong các bộ phim trước của ông, nhưng đạo diễn đã nhìn thấy cơ hội để kể một câu chuyện về sự cô lập và mắc kẹt vốn là biểu tượng của văn hóa Mỹ trên quy mô lớn. Đạo diễn Hitchcock cảm thấy rằng quan điểm theo phong cách Gothic rõ ràng của Hopper là lăng kính hoàn hảo để đóng khung những câu chuyện này.
Xem thêm phần 2 tại đây
Xem thêm phần 3 tại đây
Nguồn: https://www.thecollector.com/edward-hopper-cinema-favorite-painter/
Biên dịch: Huyền Trịnh