-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Nghệ sĩ Joe Coleman Tỏa Sáng Rực Rỡ Qua Triển Lãm “Carnival” và Phim “How Dark My Love” tại Liên hoan Tribeca
Joe Coleman, nghệ sĩ lập dị bậc thầy của nghệ thuật siêu thực và văn hóa fringe, đang chiếm trọn sự chú ý tại New York thông qua hai sự kiện nổi bật: triển lãm nghệ thuật “Carnival” tại Jeffrey Deitch và bộ phim tài liệu “How Dark My Love” trình chiếu tại Liên hoan phim Tribeca 2025.
Joe Coleman và Whitney Ward trong vai vua và hoàng hậu của Lễ diễu hành nàng tiên cá Coney Island 2024, trong một cảnh phim How Dark My Love (2025). Ảnh: Gregg de Domenico.
Được mệnh danh là “nhà sưu tập của những điều kỳ quái,” Joe Coleman (sinh năm 1955) không chỉ nổi danh bởi những bức tranh chân dung chi tiết đến từng sợi tóc, mà còn bởi phong cách sống đầy dị thường cùng người vợ và nàng thơ của ông, Whitney Ward. Cặp đôi này đã trở thành biểu tượng của nghệ thuật ngầm và văn hóa ngoài lề, cùng nhau tạo nên những dấu ấn nghệ thuật độc nhất, điển hình là tác phẩm “Doorway to Whitney”, kiệt tác mất gần bốn năm để hoàn thành, hiện đang được trưng bày tại triển lãm.
Triển lãm “Carnival” – Hòa quyện giữa nghệ thuật đương đại và sự quái dị
Joe Coleman, Doorway to Whitney (2011–2015). Ảnh: do Whitney Ward cung cấp.
Triển lãm “Carnival” do Joe Coleman giám tuyển tại Jeffrey Deitch Gallery (SoHo, New York) là nơi hội tụ những tác phẩm nghệ thuật đậm chất carnival, siêu thực và dị thường. Bên cạnh tranh của Coleman, triển lãm còn quy tụ các nghệ sĩ đương đại tên tuổi như Derrick Adams, Celeste Dupuy-Spencer, George Condo, Karon Davis, Kenny Scharf và Jim Shaw.
Một trong những điểm nhấn là bộ đôi tranh chân dung “Doorway to Joe” và “Doorway to Whitney”, hai bức chân dung chi tiết theo phong cách hyperrealism, mỗi centimet đều được vẽ bằng cọ một sợi tóc và kính lúp trang sức. Coleman sử dụng kỹ thuật độc đáo: vẽ từng phần nhỏ thay vì phác thảo tổng thể trước, cho phép tác phẩm “phát triển một cách hữu cơ”.
Không gian sắp đặt triển lãm Carnival do Joe Coleman giám tuyển. Các tác phẩm bao gồm tượng sáp Thánh Agnes ở tiền cảnh, hai quan tài nghệ thuật của Coleman và vợ ông, Whitney Ward, mặc trang phục cưới, do nghệ sĩ Ghana Theophilus Nii Anum Sowah chế tác. Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Joe Coleman, Stigma Stigmata Camille 2000 (2019). Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Cùng với tranh là những hiện vật từ “Odditorium”, bảo tàng cá nhân của Coleman, như tượng sáp Thánh Agnes (chứa mảnh xương thật), tượng Charles Manson, Richard Ramirez, hay mô hình cỗ quan tài cưới của ông và vợ do nghệ sĩ Ghana Theophilus Sowah thực hiện.
Bộ phim “How Dark My Love” – Hành trình yêu và nghệ thuật của Coleman & Ward
Đông đảo khán giả tại buổi khai mạc Carnival, do Joe Coleman giám tuyển, tại Jeffrey Deitch. Ảnh: Christos Katsiaouni, do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Bộ phim tài liệu “How Dark My Love” do Scott Gracheff đạo diễn ghi lại quá trình sáng tác “Doorway to Whitney” từ năm 2012, đồng thời kể lại mối tình kỳ lạ và sâu sắc giữa Coleman và Ward. Họ là cặp đôi không giống ai: cưới nhau tại bảo tàng Visionary Art Museum, có “mục sư” là con rối ventriloquist, từng chia sẻ tro cốt mẹ của Ward trong buổi hẹn đầu. Ward là một nhiếp ảnh gia và nữ hoàng BDSM, từng được phỏng vấn trên The New Yorker; còn Coleman thì từng cắn đầu chuột sống và cho nổ mìn trên người khi biểu diễn.
Johnny Meah, Boy changing to girl (1989). Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Phim cũng lột tả cuộc sống khó khăn của nghệ sĩ tại New York, Coleman dành gần một thập kỷ cho hai tác phẩm mà không bán gì, khiến cặp đôi gặp áp lực tài chính. “Doorway to Whitney” được giới thiệu lần đầu tại Art Basel Miami Beach 2015 và nay trở lại New York trong triển lãm “Carnival”.
“Carnival” – Một thế giới kỳ ảo, đậm tính kể chuyện
Bên cạnh những tác phẩm hội họa, triển lãm còn trưng bày carousel của nghệ sĩ Raúl de Nieves, mô hình thu nhỏ Coney Island của Tom Duncan (làm trong 18 năm), tượng người biểu diễn không chân Johnny Eck cùng mô hình tàu hỏa ông từng mang đi trình diễn, và các tác phẩm biểu diễn tương tác như sculpture của Narcissister.
Joe Coleman vẽ tranh với kính phóng đại trong một cảnh phim How Dark My Love (2025). Ảnh: Gregg de Domenico.
Không gian sắp đặt triển lãm Carnival, với hai bức tranh của Derrick Adams bên cạnh bộ trang phục Octopus Mermaid Queen do Whitney Ward, phối hợp với Mr. Gorgeous, thiết kế cho Lễ diễu hành nàng tiên cá Coney Island 2024. Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Không thể bỏ qua là trang phục “nữ hoàng bạch tuộc” trong lễ diễu hành Mermaid Parade 2024 mà Ward thiết kế và cùng Coleman tham gia với vai trò vua và hoàng hậu.
Joe Coleman – Người kể chuyện bằng cọ vẽ và xác ướp
Không gian sắp đặt triển lãm Carnival, với tượng sáp nghệ sĩ biểu diễn xiếc Johnny Eck và đoàn tàu của ông. Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
KAWS, UNTITLED (BELIEVE IT OR NOT), 1998. Ảnh: do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Với Joe Coleman, nghệ thuật không chỉ là hội họa mà còn là cách kể chuyện, nơi biên giới giữa sự thật và huyễn tưởng mờ nhòa. Các tác phẩm của ông lật mở mặt tối của nhân tính, từ nghiện ngập, giết người đến dị giáo, nhưng đồng thời cũng tôn vinh tình yêu, ký ức, và cái đẹp nằm trong sự kỳ dị.
“Carnival” như lời tuyên ngôn nghệ thuật đầy ám ảnh nhưng quyến rũ của Coleman: mỗi tác phẩm là một cánh cửa mở ra thế giới nội tâm phức tạp và đầy ám ảnh.
Joe Coleman và Whitney Ward tại buổi khai mạc Carnival, do Joe Coleman giám tuyển, tại Jeffrey Deitch. Ảnh: Christos Katsiaouni, do Jeffrey Deitch, New York cung cấp.
Nguồn: The Wild Genius of Joe Coleman Comes Alive in a Double Spotlight
Quỳnh Hoa