-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Một họa sĩ thế kỷ 18 : Kỹ thuật của Richard Wilson
Amgueddfa Cymru là người sở hữu bộ sưu tập tranh lớn nhất của Richard Wilson từ ngoài London, có hơn 20 bức tranh trong mặt hàng của mình và được trưng bày cho công chúng.
Về người Họa sĩ
Richard Wilson sinh ra và lớn lên ở Penegoes, Montgomeryshire và chuyển đến London vào năm 1729 để học nghề cùng với Thomas Wright thành một họa sĩ chân dung. Sau khi học nghề vào năm 1735, ông bắt đầu sáng tác các bức tranh chân dung của những người ngồi mẫu xứ Wales và Anh. Vào năm 1750, ông rời London đến Rome và ở đó cho đến năm 1757. Trong thời gian này, ông đã phát triển với tư cách một họa sĩ phong cảnh theo phong cách Cổ điển, ví dụ như của Poussin, Claude và Zuccarelli.
Khi quay trở lại London, ông đã thuê một số học viên học việc và trả lương cho các học sinh bao gồm Thomas Jones và Joseph Farington, cả hai đều đã áp dụng một số phương pháp thực hành Wilson.
(Nguồn : https://delphipages.live/vi)
Trong 15 năm tiếp theo, ông đã sáng tác ra một số lượng lớn tranh phong cảnh Ý, Anh và xứ Wales, lặp lại các chủ đề phổ biến hơn nhiều lần. Thị trường cho loại tranh này cũng như thu nhập của ông dần giảm sút. Tại Học viện Hoàng gia, nơi ông từng là thành viên sáng lập vào năm 1768, cuối cùng đã bổ nhiệm ông làm Thủ thư với mức lương 50 bảng mỗi năm. Cuối cùng sức khỏe của ông giảm sút và ông lui về Colomendy gần Mold, nơi ông qua đời vào năm 1782.
Kỹ thuật vẽ chân dung
Những bức chân dung ban đầu của Wilson từ năm 1740-50, đồng thời phản ánh thẩm mỹ thời đại thời gian đó. Các chủ thể thường được tạo dáng bán thân trong một khung nền hình bầu dục mang màu trung tính, thể hiện nguyện vọng của người mẫu. Cách xử lý sơn thoải mái nhưng thành thạo của Wilson - được thấy trong trang phục của các chủ thể của ông ấy, từ các chi tiết của dây buộc đến các đặc điểm trang trí khác. Wilson đã vẽ các tông màu da trong ba giai đoạn. Lớp màu đầu tiên gợi nhẹ khuôn mặt bằng cách sử dụng một màu tối cho các mảng tối và một màu sáng cho tông màu da. Bước thứ hai, sau lớp đầu tiên đã khô, bao gồm việc tăng độ sáng, làm chi tiết phần tối và thêm đỏ carmine vào phần môi và má. Bước cuối cùng cho phép những chỉnh sửa cuối cùng tới mức hoàn thiện.Một dấu ấn đặc biệt trong bức chân dung của anh ấy là lớp sơn dưới được để lộ ra, tạo nên tông màu trung tính của da thịt. Điều này có thể dễ dàng nhận thấy trong các bức chân dung Richard Owen và Maid of Honor.
Kỹ thuật vẽ tranh phong cảnh
(Nguồn : https://delphipages.live/vi)
Họa sĩ Wilson quyết định từ bỏ vẽ tranh chân dung để chuyển sang vẽ phong cảnh khi ở Ý. Những bức tranh phong cảnh được tạo ra bằng cách sơn một lớp sơn màu nâu, sau đó là “thêm màu chết” hay “màu xám xịt” - một nhiệm vụ được giao cho những người học việc ở xưởng vẽ của ông. Màu loãng được áp dụng ở giai đoạn này; Xanh Thổ và xám - nâu cho bầu trời, và một hỗn hợp các sắc đỏ và xanh lam cho cảnh quan. Màu sắc được tăng độ đặc tùy thuộc vào chiều sâu của tông màu cần thiết, cho phép tông màu sáng của mặt đất hiển thị nhiều hơn về phía đường chân trời. Sau khi lớp đầu đó khô, nó sẽ được bôi dầu trước khi vẽ lên lớp thứ hai.
Đối với những gì phía trước trong tranh phong cảnh, Joseph Farington ghi lại rằng Wilson đã vẽ lại nó lần thứ hai, làm tăng sắc độ cho màu cũng như làm tối đi những mảng tối, nhưng vẫn có lớp màu nâu mỏng (kỹ thuật làm trung tính bức tranh toàn cảnh), và chờ đến bước hoàn thiện. Trong bước thứ ba và hoàn thiện những cảnh phía trước, Wilson đã thay đổi các sắc độ, thêm độ sắc nét cần thiết cho các đối tượng khác nhau, trước khi thêm một lớp bằng các sắc thái ấm hơn, và cuối cùng thêm các lớp sơn dày hơn nữa cho bức tranh.
Bầu trời và phong cảnh phía xa đã được dùng kỹ thuật ướt - trên - ướt sau khi tạo lớp “màu chết” ban đầu. Điều này cho phép Wilson dễ dàng xử lí các đám mây với màu xanh của bầu trời, được cho là sử dụng xanh ultramarine chứ không phải là màu xanh Phổ cho giai đoạn vẽ này. Cuối cùng, đường chân trời và khoảng cách được làm mềm đi với tông màu nâu-xám một lần nữa khi cần thiết.
Luyện tập cách vẽ
Vẽ rất quan trọng đối với Wilson vì năm đầu tiên, học sinh của ông được đào tạo hoàn toàn dành cho việc vẽ, điều mà ông tin rằng đã mang lại cho chúng một nền tảng tốt về nguyên tắc sáng - tối mà không bị xao nhãng và nhầm lẫn bởi sự bay bổng của màu sắc.
Phần lớn các bức vẽ của ông còn sót lại từ chuyến thăm Ý (1750-7). Chúng được thực hiện từ các nghiên cứu trực tiếp từ thiên nhiên và các bản vẽ được lấy từ trí tưởng tượng của ông. Phương tiện ưa thích của ông là phấn đen trên giấy xám. Ông đã sử dụng những bức vẽ này làm nguồn cảm hứng cho các bức tranh sơn dầu của mình, nhưng hiếm khi vẽ chúng trực tiếp bằng sơn. Anh ấy đã liên tục làm lại và điều chỉnh những bức vẽ gốc.
Ngoài ra, màu sắc của anh ấy đều bắt nguồn từ kiến thức thị giác hoặc trí tưởng tượng của anh ấy vì anh ấy không chấp nhận các bức vẽ loang lổ và không bao giờ sử dụng màu nước để thực hiện các nghiên cứu từ thiên nhiên.
Bảng màu Wilson:
Cả Joseph Farington, người trở thành học trò của ông vào năm 1763, và người vẽ màu nước - Paul Sandby, một trong những người bạn của ông, đã nhắc đến bảng màu của Wilson. Lời kể của họ khác nhau một chút nhưng cùng nhau cung cấp thông tin về bột màu mà chúng tôi mong đợi tìm thấy trong các bức tranh của anh ấy.
Xanh lam: Ultramarine, xanh Prussian, xanh Indigo
Màu đỏ: đỏ Vermilion, đỏ nhạt, đỏ Lake
Màu vàng: vàng Đất, vàng Lake, vàng Naples, hồng nâu
Browns: vàng đất La Mã, nâu Siena cháy
Màu xanh lá cây: Terre verte
Trắng: trắng Chì
Đen: trắng Ngà hoặc đen Xương
Hưng