-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Không chỉ là cô gái trong bức tranh
Một người cháu trai hồi tưởng về mối gắn kết đặc biệt với bà của mình—người không chỉ là người thân yêu mà còn là nàng mẫu cho một trong những bức tranh nổi tiếng nhất của Norman Rockwell. Một câu chuyện xúc động về ký ức gia đình và nghệ thuật, gợi mở góc nhìn mới cho các nhà sưu tập và những ai đam mê bộ sưu tập tranh kinh điển.
Trái: Lucille Holton trong tiệc mừng sinh nhật lần thứ 90, cầm trên tay bìa tạp chí The Saturday Evening Post, nơi bà từng làm mẫu cho bức tranh The Babysitter của Norman Rockwell (Ảnh: Melissa Levis).
Phải: Bức tranh The Babysitter của Norman Rockwell, xuất hiện trên số tạp chí The Saturday Evening Post ngày 8 tháng 11 năm 1947 (©SEPS).
Ý tôi là, không, tôi chưa ra đời vào năm 1947, nhưng bà tôi thì có.
Bà còn trẻ, tràn đầy sức sống và xinh đẹp. Thực tế, bà trẻ trung và rạng rỡ đến mức Norman Rockwell đã chọn bà làm người mẫu cho bức tranh bìa mang tính biểu tượng của The Saturday Evening Post có tên The Babysitter.
Lần đầu tiên tôi biết bà chính là cô gái tóc đỏ tinh nghịch trong bức tranh của Rockwell là vào một dịp Giáng sinh khi tôi còn là một cậu bé sống ở Vermont. Sau một ngày dài tuyệt vời quây quần cùng gia đình, tôi đứng trong hành lang nhà bà, đi đôi ủng tuyết nhỏ, đeo găng tay và khoác áo mùa đông, chuẩn bị bước ra đối mặt với cái lạnh cuối tháng Mười Hai ở New England để về nhà. Khi nhìn quanh, tôi thấy một bức tranh được đóng khung treo trên tường. Bố tôi nói: “Con biết đó là bà của con, đúng không?” Tôi bật cười đầy hoài nghi, không thể tin rằng cô gái trẻ trong tranh lại chính là bà của mình. Cũng như bao đứa trẻ khác, tôi khó mà hình dung được rằng bà mình từng trẻ như thế.
Những năm sau đó, tôi không mấy bận tâm đến bức tranh được đóng khung kia. Tôi cũng chưa thực sự hiểu rằng bà đặc biệt và được nhiều người biết đến hơn tôi tưởng – không chỉ vì bà đã biến mọi kỳ nghỉ lễ của tôi và anh chị em họ trở nên tuyệt vời, hay vì bà là người đã giới thiệu cho tôi món dưa chua ngọt mà đến giờ tôi vẫn thích.
Mãi đến khi bước vào tuổi thiếu niên, khi tôi và bà cùng làm việc tại Wilburton Inn, tôi mới nhận ra bà là một người nổi tiếng – ít nhất là với những ai yêu thích tranh của Norman Rockwell.
Trong một sự kiện đặc biệt, nhà trọ đã trưng bày bức tranh The Babysitter, với hình ảnh không ai khác chính là bà tôi, Lucille Holton. Bức tranh là một kỷ niệm đáng nhớ đối với những người yêu nghệ thuật, nhưng với tôi, điều quý giá hơn cả là được thấy niềm vui thuần khiết trên gương mặt bà, được nghe đi nghe lại tiếng cười rạng rỡ của bà khi bà kể về câu chuyện của mình trong khoảnh khắc nhỏ bé nhưng đáng giá của lịch sử hội họa.
Với hàng triệu người, bà là hình ảnh cô gái tuổi teen của cuối những năm 1940 – có phần bối rối khi nhận công việc trông trẻ để kiếm thêm chút tiền tiêu vặt vào một tối thứ Bảy bình thường. Nhưng ai có thể ngờ rằng cô bé vụng về ấy sau này lại trở thành một người mẹ, người bà, cụ bà và cả bà cố tuyệt vời?
Cuộc sống cứ thế trôi đi, tôi chuyển đến một tiểu bang khác, nhưng mỗi khi trở về Vermont thăm bà, chúng tôi luôn có thể tiếp tục câu chuyện từ lần trước chúng tôi bỏ dang dở, như thể thời gian và khoảng cách chưa từng tồn tại.
Một trong những số tạp chí The Saturday Evening Post mà tôi yêu thích nhất là ngày 8 tháng 11 năm 1947.
Tác giả và bà của mình, người mẫu cho bức tranh nổi tiếng của Norman Rockwell. Ảnh: Theodore Holton.
Vào tháng Giêng năm nay, tôi nhận được tin rằng sức khỏe của bà không tốt. Tôi vội vã thu xếp để trở về nhà gặp bà. Đêm trước khi lên đường, tôi may mắn được nghe giọng nói thân thương của bà qua điện thoại. Bà hỏi tôi có hạnh phúc không, và tôi đáp: “Có ạ.”
Tôi thật vui vì bà biết tôi hạnh phúc.
Tôi nhận được tin bà qua đời ngay lúc đang chuẩn bị lên máy bay trở về Vermont để ở bên bà. Đã nhiều lần tôi ước giá như mình đi sớm hơn, giá như tôi dành nhiều thời gian hơn để quay về thăm bà, nhưng tôi biết rằng những kỷ niệm tuyệt vời mà chúng tôi đã có cùng nhau sẽ luôn đủ để lấp đầy khoảng trống trong tim – nơi chỉ thuộc về bà.
Thật ra, không phải đứa cháu nào cũng có thể chỉ vào một bức tranh nổi tiếng và nói: “Đó là bà của tôi!”
Nhưng tôi có thể.
Con yêu bà, bà của con.
Nguồn: Not just the girl in the painting
Biên dịch: Huyền Trịnh