-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Ý nghĩa bức chân dung Arnolfini của Jan Van Eyck
Bức chân dung Arnolfini của Jan van Eyck (1434) là một trong những kiệt tác trong thế giới nghệ thuật. Với nét vẽ rất tinh tế, hiệu ứng ánh sáng giống như nhiếp ảnh, các chi tiết tỉ mỉ đã giúp bức tranh trở nên hấp dẫn về mặt thị giác. Bức chân dung này hiện đang là một tài liệu lịch sử về xã hội thế kỷ XV.
Chân dung Arnolfini của Jan van Eyck tại Phòng trưng bày Quốc gia, London, 1434
Chủ đề của "Chân dung Arnolfini" miêu tả khung cảnh gia đình: một người đàn ông và một người phụ nữ nắm tay nhau trong khung cảnh có cửa sổ và một chiếc giường ở phía sau. Bộ quần áo mà cặp đôi đang mặc thể hiện sự giàu có và địa vị xã hội. Lông thú là một thứ xa xỉ đắt tiền chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới sử dụng. Màu sắc của những bộ quần áo này và cả của những chiếc móc treo trên giường, cũng rất quan trọng: đỏ, đen, số lượng vải (xếp nếp nặng sử dụng nhiều vải hơn, quần áo có nếp gấp có giá cao hơn). Van Eyck cũng đưa vào những chi tiết nhỏ, chẳng hạn như chiếc còng bằng vàng và bạc phù hợp trên cổ tay của cặp đôi, chi tiết rộng xung quanh mép khăn che mặt của người phụ nữ và một vài quả cam đắt tiền bên dưới cửa sổ. Những điều này không chỉ chứng tỏ tài năng của Jan van Eyck về kỹ thuật điêu luyện và phức tạp, mà còn chứng tỏ cặp vợ chồng trong tranh giàu có, có học thức- họ biết cách tiêu tiền để phản ánh tốt về bản thân họ.
Phúng dụ về sự vô thường của Triphome Bigot tại Galleria di Palazzo Barberini, Rome, c.1595-60
Điều này đưa chúng ta đến câu hỏi: cặp đôi này là ai? Đối tượng nam ở bên trái của người xem được cho là một thương gia Bruges tên là Giovanni di Nicolao Arnolfini, và người phụ nữ bên cạnh là vợ của ông ta. Tuy nhiên, có một số vấn đề liên quan đến nửa sau của nhận dạng này. Người nghệ sĩ đã viết rõ ràng trên bức tranh, bằng tiếng Latinh trang trí công phu, “Jan van Eyck đã ở đây năm 1434.” Tuy nhiên, vợ của Giovanni đã qua đời vào năm 1433, điều này đưa ra giả thuyết: van Eyck đã bắt đầu công việc vào năm 1433 khi người vợ còn sống nhưng bà đã chết vào thời điểm ông hoàn thành nó, hoặc đó chỉ đơn giản là một bức chân dung di cảo. Giả thuyết này không phải là không hợp lý.
Tấm gương trên bức tường phía sau - một đối tượng thường gắn liền với sự vô thường, bức tranh phản ánh về cái chết. Những bức chân dung di cảo cũng không phải là không có; vào năm 1472, tại Urbino, Ý, Công tước Federico da Montefeltro đã đặt một chiếc đồng hồ của chính mình và của người vợ mới qua đời. Bức chân dung đôi vẫn tồn tại cho đến ngày nay, tiếp tục đối mặt với nhau trong cái chết và trong cuộc sống, khuôn mặt của ông rám nắng và khỏe mạnh trong khi khuôn mặt của người vợ có màu trắng cẩm thạch.
Chân dung của Federico da Montefeltro và Vợ Battista Sforza của Piero della Francesca tại Phòng trưng bày Uffizi, Florence, 1472
Quay lại "Chân dung Arnolfini", cũng có khả năng thứ hai, rằng đây là hình ảnh mô tả cuộc hôn nhân thứ hai. Khuôn mặt của người phụ nữ trẻ trung, gần giống như búp bê - mặc dù sự trẻ trung này không cho thấy rằng cô ấy đã là vợ thứ hai, vì các cô gái có thể kết hôn trước khi họ còn là thanh thiếu niên vào thời điểm này. Vẻ ngoài của nhân vật rất thời trang, với hàng lông mày cao, được tỉa và mái tóc được tạo kiểu đặc biệt. Mọi người dường như không nghĩ rằng cô ấy đang mang thai, mà là cô ấy đang nâng rất nhiều vải xếp nếp nặng nề để khoe chiếc váy lót màu xanh đắt tiền của mình. Tất nhiên, đây có thể là một giả thuyết sai lầm và mảnh vải có thể chỉ nhằm mục đích thu hút sự chú ý vào vòng eo của cô ấy.
Con chó nhỏ dưới chân chứng tỏ lòng trung thành của cô với chồng và cái đầu được che kín của cô ấy thể hiện rằng cô ấy là một phụ nữ đã có gia đình. Ánh mắt nhìn xuống của cô ấy cũng thể hiện sự phục tùng và ngoan ngoãn đối với người đàn ông đang nắm tay mình. Dù gì thì đây cũng là thế kỷ XV; phụ nữ là tài sản của nam giới, và suy nghĩ về việc họ làm bất cứ điều gì khác ngoài việc quan tâm đến hạnh phúc gia đình.
Chân dung Madame de Pompadour (1721-1764) của François Boucher tại Alte Pinakothek, Munich, 1756
Có một số ghi chú gây tò mò khiến tác phẩm này trở nên đặc biệt thú vị. Đầu tiên và quan trọng nhất, tấm gương ở bức tường phía sau - có thể là một đối tượng của trí tưởng tượng, vì nó lớn hơn đáng kể so với những tấm gương thực sự có thể được tạo ra vào thời điểm này. Bề mặt kính lồi, bóng bẩy, được bao quanh bởi những cảnh thu nhỏ tuyệt đẹp về Cuộc Khổ nạn của Chúa Kitô, bóng lưng của cặp đôi được phản chiếu - nhưng cũng có thể họa sĩ thể hiện một cách chân thực cảnh vẽ. Chữ ký lớn của Jan van Eyck trên tường, giả thuyết rằng tác phẩm tương đương với một hợp đồng hôn nhân. Giả thuyết này tất nhiên sẽ phủ nhận rằng đó là một bức chân dung kỷ niệm của người vợ - nhưng do không có bất kỳ bằng chứng cụ thể nào chứng minh cho lời giải thích theo cách này hay cách khác, nên cả hai đều không thể được chứng minh hoặc bác bỏ.
Chân dung Madame de Pompadour tại Khung Tambour của bà bởi François-Hubert Drouais tại National Gallery, London, 1763-64
Tuy nhiên, sự mơ hồ này càng làm tăng thêm sức hấp dẫn của bức tranh này và đòi hỏi người xem phải nhìn kỹ hơn vào chi tiết để tìm ra ý tưởng và câu chuyện của riêng họ về tác phẩm từ các phân tích hình ảnh độc lập. Sức hấp dẫn của tác phẩm nằm ở những câu chuyện và ý tưởng truyền cảm hứng trong tâm trí của người xem, khiến ta tập trung và đào sâu ý nghĩa bên dưới bề mặt tác phẩm; sự thiếu vắng thông tin chỉ làm tăng thêm vẻ đẹp của bức tranh. Không ai có thể phủ nhận tài năng của Jan van Eyck và những đóng góp của ông cho nghệ thuật.
Biên dịch: Trang Hà
Biên tập: Minh Liên