-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
‘Seek the Extremes’: Nghệ sĩ táo bạo Lee Lozano có triển lãm đầu tiên ở Ý (P1)
Bắt đầu từ đâu với một nghệ sĩ ngoan cố và sung mãn như Lee Lozano? Trong căn phòng đầu tiên của triển lãm Lozano hiện tại của Pinacoteca Agnelli ở Turin (trưng bày cho đến ngày 23 tháng 7) là một loạt các bức vẽ điên cuồng mà nghệ sĩ đã thực hiện vào đầu những năm 1960 ở New York, khi bà mới ngoài 30 tuổi. Vô số những khuôn miệng quái gở: đôi môi đỏ mọng, nụ cười toe toét đầy đe dọa. Dương vật hoạt hình cũng vậy, cũng như các công cụ phình ra (búa, xà beng) gợi ý các bộ phận cơ thể, sẵn sàng gây sát thương. “Những tác phẩm gây sốc và thậm chí gây khủng hoảng cho người xem” giám đốc Pinacoteca Agnelli, Sarah Cosulich, người đồng giám tuyển triển lãm với giám đốc bảo tàng Lucrezia Calabrò Visconti, cho biết trong một cuộc phỏng vấn qua video trước khi triển lãm khai mạc. Cosulich coi những tác phẩm tạo hình này là “bạo lực, mỉa mai, siêu thực, châm biếm và rất bản năng”.
Lozano không làm gì nửa vời. Ngay từ đầu, nghệ sĩ đã vẽ những bức tranh trừu tượng hình học hết sức tỉ mỉ, chính xác và bắt tay vào những thử nghiệm đầy hoang dã về mặt ý niệm. Tiêu đề của chương trình Pinacoteca, “Strike” ám chỉ đến một nỗ lực cấp tiến khác thể hiện trong tác phẩm General Strike Piece (1969) với mô tả được viết bằng chữ in hoa, như Lozano thường làm: “DẦN DẦN NHƯNG CHẮC CHẮN TRÁNH HIỆN DIỆN TẠI TẤT CẢ CÁC SỰ KIỆN HOẶC BUỔI HỘI HỌP THƯỢNG LƯU HOẶC CÔNG KHAI LIÊN QUAN ĐẾN “GIỚI NGHỆ THUẬT”. Năm 1972, hai năm sau khi nghệ sĩ có chuyến thăm cá nhân tại Bảo tàng Whitney, bà bất chợt biến mất khỏi hiện trường - một động thái đâu đó có thể được coi là một tác phẩm nghệ thuật đối với chính nó.
“Strike” là triển lãm cá nhân đầu tiên của Lozano ở Ý và là cột mốc quan trọng trong công cuộc quảng bá tên tuổi cố nghệ sĩ cho tới tận khi qua đời vì bệnh ung thư cổ tử cung vào năm 1999 ở tuổi 68, bà là người khiêm tốn và ít được biết đến. Nghệ sĩ đã sống nhờ thế giới nghệ thuật ở Dallas, nơi cô ấy có gia đình từ năm 1982. Một năm trước khi bà qua đời, Wadsworth Atheneum ở Hartford, Connecticut, đã trưng bày những bức tranh cuối cùng của nghệ sĩ, sê-ri “Wave” bao gồm 11 bức tranh đầy mê hoặc dạng sóng được thực hiện từ năm 1967 đến năm 1970. Trong khi đó, ba phòng trưng bày ở Manhattan đã lựa chọn các khía cạnh khác nhau trong sự nghiệp của bà để thực hiện triển lãm. Một trong những người tư vấn nghệ thuật, Mitchell Algus, đã nói rằng anh ta gặp khó khăn khi chuyển các bức vẽ của cô ấy với giá 1.500 đô la. Vào năm 2018, một bản vẽ dao cạo bằng than chì và phấn màu có kích thước khiêm tốn, “Hard” (1964), đã được bán đấu giá tại Sotheby's với giá 175.000 đô la. Phòng trưng bày lớn Hauser & Wirth hiện đang đứng tên cho tài sản của nghệ sĩ và đã tổ chức bảy buổi triển lãm Lozano kể từ năm 2007, nhiều hơn những gì bà đã tích cực trưng bày trong suốt hàng chục năm.
Tất nhiên, luôn có rất nhiều câu chuyện về những nghệ sĩ không được đánh giá cao trải qua sự bùng nổ thị trường đột ngột. Điều làm cho câu chuyện của Lozano trở nên thú vị là mức độ hấp dẫn khi mà tác phẩm của bà dường như vẫn có vẻ khó tiếp cận. Nghệ sĩ khiến cho ngay cả một số người tiên phong cùng thời với bà trở nên bình thường. “TRUY CẦU NHỮNG ĐỈNH CAO CÙNG CỰC, ĐÓ LÀ ĐÍCH ĐẾN CHO TẤT CẢ HÀNH ĐỘNG,” bà từng viết.
Trong nhiều thập kỷ nay, Lozano là nghệ sĩ xuất sắc trong số những nghệ sĩ ưu tú. Họa sĩ David Reed lập luận rằng “những bức tranh trừu tượng muộn của bà là những bức tranh tiên tiến nhất được thực hiện vào thời điểm đó,” khi nhà sử học nghệ thuật Katy Siegel xuất bản một ấn phẩm về Lozano trên Artforum vào năm 2001. Sol LeWitt, người thường xuyên đến thăm xưởng vẽ của bà, nhận xét về những bức tranh “Wave” hết sức đặc trưng của cố nghệ sĩ: "mọi người đều đồng ý rằng đó là một loạt tác phẩm quan trọng." Algus, một nghệ sĩ, đã chia sẻ trong một cuộc phỏng vấn qua điện thoại gần đây rằng tác phẩm của bà thu hút các nghệ sĩ vì “nó rất ranh mãnh. Nó chạy thoát ra bên ngoài thực tế.” Tại New York, nghệ sĩ đã cộng tác cùng Carl Andre, Hollis Frampton và Dan Graham. “Trong các đoạn văn bản,” Algus nói, “bà đang tương tác với mọi người trong bối cảnh khu trung tâm những năm 60.”
Nhưng bất chấp sự nổi tiếng ngày càng tăng của Lozano, tên tuổi của nghệ sĩ vẫn thường xuyên bị lãng quên hoặc bỏ qua. “Tin hay không tùy bạn, các văn bản về Lee Lozano bằng tiếng Ý và tiếng Pháp không tồn tại,” Cosulich nói. Triển lãm Pinacoteca sẽ đến Bourse de Commerce ở Paris vào tháng 9. Người sáng lập, ông trùm xa xỉ François Pinault, là một nhà sưu tập Lozano có thâm niên, và hai tổ chức sẽ phát hành một danh mục nhằm bù đắp vào những lỗ hổng lưu trữ đó.
Xem thêm phần 2 tại đây