-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Bên trong bộ sưu tập nghệ thuật của cặp đôi chủ nhà hàng ở Los Angeles, nơi từng tiếp đón nhiều nghệ sĩ (Phần 3)
Hãy gặp gỡ cặp đôi tiên phong trong vai trò nghệ sĩ và nhà sưu tập, Michael và Kim McCarty, những người đã biến nhà hàng của mình trở thành trung tâm kết nối nghệ sĩ tại Los Angeles.
PV: Cả hai có triết lý chung nào trong việc sưu tập nghệ thuật cho ngôi nhà ở Manhattan và ngôi nhà (cửa hàng) này ở Malibu không?
Michael: Tôi luôn nói rằng chúng tôi không bao giờ mua nghệ thuật từ ai mà chúng tôi chưa từng gặp. Ngoại lệ duy nhất là Marcel Duchamp, nhưng góa phụ của ông ấy thường ăn trưa tại nhà hàng ở Los Angeles vì những người bạn thân nhất của bà ấy là nhà thiết kế Ray và Charles Eames. Họ thường đưa bà ấy đến đây vào khung giờ vui vẻ.
PV: Cả hai ông bà có thích đến các hội chợ nghệ thuật không?
Kim: Tôi phải nói rằng tôi chỉ thỉnh thoảng đi các hội chợ nghệ thuật nếu tôi tham gia với tư cách là một nghệ sĩ. Khi bạn đang cố gắng sáng tạo, việc nhìn thấy quá nhiều tác phẩm cùng một lúc thực sự quá tải. Tôi sẽ đến Frieze LA, vì đó là một sự kiện ở đây. Đôi khi tôi cũng đến các hội chợ nghệ thuật ở New York. Nhưng tôi không bao giờ đi vào tháng 12, vì đó là thời gian bận rộn đối với các nhà hàng ở New York và Los Angeles. Michael và tôi đã có một đời sống xã hội sẵn có thông qua nhà hàng của mình. Nhưng các hội chợ có mục đích riêng và cũng tốt cho mọi người, nên tôi không có ý chỉ trích hay gì cả.
Michael: Kim đã tham gia nhiều hội chợ nghệ thuật ở Miami và trưng bày tác phẩm tại các nơi như phòng trưng bày David Klein Gallery ở Detroit, Morgan Lehman và James Danziger ở New York khi ông ấy còn không gian ở đây. Tôi luôn ví nghệ sĩ tham gia hội chợ nghệ thuật như một miếng thịt lợn trong tủ trưng bày của người bán thịt.
Tác phẩm điêu khắc của Carmen Argote. Tranh trên giấy của Charles Garabedian. Tượng đứng của James Surls. Tranh in thạch bản trên bức tường sau của Howard Hodgkins.
PV: Làm thế nào để ông bà cân bằng giữa việc sáng tác tranh, kinh doanh nhà hàng và sưu tập nghệ thuật?
Kim: Tôi không nghĩ mình là một nhà sưu tập. Đó chỉ là nhóm bạn bè mà tôi treo trên tường. Việc cân bằng luôn khó khăn, và nó ngày càng phức tạp khi bạn lớn tuổi hơn, nhưng mỗi ngày tôi đều ở trong xưởng từ 9 giờ sáng đến 5 giờ chiều. Tôi chỉ đơn giản duy trì thực hành hàng ngày đó. Làm việc trong xưởng là nguồn sống của tôi. Điều đó không có nghĩa là tôi không bị gián đoạn, nhưng ngay cả khi tôi ở New York và làm việc từ căn hộ của mình—dù có làm ra những thứ chẳng ra gì—tôi vẫn đến xưởng. Bạn sẽ nghe điều này từ mọi nghệ sĩ: Như thể bạn không có lựa chọn. Nó luôn là như vậy đối với tôi. Ngay cả khi chúng tôi mở nhà hàng và tôi có con nhỏ, tôi vẫn thức cả đêm để vẽ. Bạn luôn cảm thấy bị căng như dây đàn. Không có câu trả lời dễ dàng. Nhưng tôi cũng nghĩ rằng việc có nhà hàng làm tôi càng khao khát thời gian trong xưởng hơn, vì tôi thực sự cần sự yên tĩnh đó.
PV: Ông bà có bao giờ nhờ cố vấn nghệ thuật hoặc nhà thiết kế nội thất cho ngôi nhà của mình không?
Kim: Ồ không, chúng tôi chỉ tìm một cái đinh và treo các tác phẩm lên thôi.
PV: Một số tác phẩm yêu thích của ông bà tại nhà ở Malibu lúc này là gì?
Michael: Ồ, hãy nhìn căn phòng chúng ta đang ở đây. Tác phẩm tối màu là của Marlene Dumas. Cái bên cạnh là của Billy Al Bengston. Có một tác phẩm của Roger Herman—và bạn có hai tác phẩm của Kim khi cô ấy bắt đầu làm tranh in iris. Bạn nhớ Crosby, Stills & Nash chứ? Graham Nash là một nhiếp ảnh gia và nhà sưu tập lớn, đã tạo ra một chiếc máy tuyệt vời có thể lấy một bức tranh và in kỹ thuật số thành nó—nó được gọi là tranh in iris.
Biên dịch: Huyền Trịnh