-
-
-
Tổng tiền thanh toán:
-
Tin tức
Sự chuyển biến trong tranh phong cảnh ở Pháp
Từ năm 1800 đến năm 1900, tranh phong cảnh Pháp đã trải qua một sự chuyển đổi đáng kể từ một thể loại nhỏ bắt nguồn từ truyền thống cổ điển thành một phương tiện chính để thử nghiệm nghệ thuật. Nó đã trở thành một số phong trào quan trọng nhất trong sự phát triển của nghệ thuật hiện đại, chẳng hạn như nâng cao các chủ thể đương đại, bác bỏ chủ nghĩa ảo tưởng và nhấn mạnh vào sự biến chuyển hội họa, xuất hiện trong các bức tranh phong cảnh của thời đại này.
Bởi vì các mô tả về động thực vật không liên quan đến những câu chuyện đã học cũng như không yêu cầu kiến thức về giải phẫu con người, phong cảnh được xếp hạng gần cuối bảng phân cấp các thể loại được xác nhận bởi Học viện Điêu khắc và Hội họa Hoàng gia của Pháp vào thế kỷ 17 và 18. Trong suốt thời kỳ này, các họa sĩ phong cảnh tìm cách nâng cao vị thế của mình thường đi theo sự dẫn dắt của Claude Lorrain, họa sĩ người Pháp sinh ra ở thế kỷ 17 đã định cư tại Rome. Ông tô hồng những bức tranh của mình về vùng nông thôn La Mã với những đề cập tường thuật về quá khứ trong Kinh thánh hoặc thời kì Cổ điển, và đặt lên một tầm nhìn lý tưởng về sự cân bằng và hài hòa cho thế giới trước mặt ông. Sự nhấn mạnh này lên những tranh phong cảnh vượt thời gian cùng với những nét vẽ lịch sử vẫn tồn tại trong những thập kỷ đầu tiên của thế kỷ 19, khi họa sĩ phong cảnh Tân cổ điển - Pierre Henri de Valenciennes làm việc trong Học viện để thiết lập Prix de Rome tôn vinh bức tranh “phong cảnh lịch sử”, được trao giải lần đầu tiên vào năm 1817. Bài diễn thuyết Elémens de perspective pratique à l'usage des artistes (Các yếu tố của phối cảnh thực tế cho nghệ sĩ, 1799–1800) của Valenciennes về chủ đề này, vẫn là luận thuyết có ảnh hưởng nhất về hội họa phong cảnh trong nhiều thập kỷ.
(Eugène Boudin - 1865)
Vào những năm 1830, một nhóm họa sĩ định cư ở Barbizon, gần Rừng Fontainebleau, đã trở thành thế hệ nghệ sĩ Pháp đầu tiên từ chối những khung cảnh Italianate - phong cách Ý được lý tưởng hóa để ủng hộ các cái nhìn về tự nhiên quê hương của họ. Các họa sĩ bao gồm Charles-François Daubigny và Théodore Rousseau đã bỏ lại xưởng vẽ của họ để phác thảo trực tiếp từ thiên nhiên (en plein air - một phong cách vẽ trực tiếp ngoài trời). Vào những năm 1850, Daubigny đã xây dựng một “studio nổi” trên một chiếc thuyền nhỏ mà ông đi dọc theo sông Seine và sông Oise để ghi lại những khung cảnh không gì sánh được. Một trung tâm vẽ plein air khác xuất hiện ở Normandy, dọc theo eo biển Manche, vào những năm 1850. Ở đó, Eugène Boudin đã vẽ cảnh những người đi nghỉ mát giàu có đang tận hưởng những bãi biển ở Deauville và Trouville, và đưa chàng trai trẻ Claude Monet theo mình sau khi nhìn thấy bức tranh biếm họa của anh ta trong cửa sổ một cửa hàng địa phương.
Thế hệ tiếp theo của các họa sĩ phong cảnh hướng tới tương lai, những người theo trường phái Ấn tượng vào năm 1877, đã sử dụng phương pháp en plein air này để ghi lại những cảnh quan của cuộc sống hiện đại trong bối cảnh đô thị và ngoại ô. Đặt chân giá vẽ của họ ở Paris và các vùng ngoại ô của nơi đó, Monet, Auguste Renoir và các họa sĩ đó đã xóa bỏ đi khái niệm của những họa sĩ đi trước giữa bản phác thảo và tác phẩm đã hoàn thành bằng cách tạo ra các bố cục không chính thức có chủ ý với các nét vẽ thả lỏng cùng với màu sắc gần như giữ nguyên. Các hoạ sĩ đã từ bỏ các kỹ thuật truyền thống về phối cảnh như chiaroscuro và tạo hình để bắt lại cảm nhận một cách trực tiếp nhất có thể. Ngay cả những bức tranh được làm dày công nhất của họ vẫn giữ được vẻ tự nhiên.
(Paul Cézanne - 1882–85)
Mặc dù Monet là người theo trường phái Ấn tượng, nhưng loạt tranh của ông vào những năm 1890 thể hiện sự quan tâm đến các quá trình cảm nhận tri giác và nghệ thuật, liên hệ đến những người theo trường phái Hậu ấn tượng. Miêu tả lặp đi lặp lại địa điểm giống nhau vào các thời điểm khác nhau trong ngày và trong nhiều điều kiện thời tiết khác nhau, Monet nhấn mạnh rằng hiệu ứng quang học đã thay đổi nhận thức của ông về thế giới quan hoạt động như thế nào. Những người theo trường phái Hậu Ấn tượng, bao gồm các nghệ sĩ mang sự đa dạng như Paul Cézanne, Vincent van Gogh, Georges Seurat và Paul Signac, không triển lãm cùng nhau và không bao giờ là một nhóm thống nhất, nhưng họ có chung cam kết khám phá thêm các cơ chế của việc làm nghệ thuật. Do đó, hơn sáu mươi bức vẽ của Cézanne về Mont Sainte-Victoire, gần quê hương Aix-en-Provence của ông, kêu gọi sự chú ý đến hành động thể hiện thực tế ba chiều trên bề mặt hai chiều bằng cách chia ngọn núi trong tranh của ông thành vô số mặt phẳng, các nét chữ nhật được tạo ra bởi các nét cọ có thể nhận thấy rõ ràng. Trong khi Cézanne nhấn mạnh đến bề mặt và cấu trúc, thì những người theo trường phái Tân ấn tượng Seurat và Signac lại nhấn mạnh vào vai trò của màu sắc. Các tác phẩm của Signac như The Town Beach, Collioure, Opus 165 gợi ý cảnh quan được tạo ra không có đường nét, mà chỉ là những chấm màu thuần khiết, tương phản đặt cạnh nhau. Lấy cảm hứng từ các lý thuyết màu sắc đương đại, những người theo trường phái Tân ấn tượng tin rằng màu sắc trông rực rỡ hơn nếu được phối bởi mắt người xem thay vì trên bảng màu của hoạ sĩ. Nếu thế kỷ đó mở ra với tranh phong cảnh Tân cổ điển để kể những câu chuyện xưa, lấy bối cảnh ở những vùng đất xa xôi, thì nó khép lại với những cộng đồng họa sĩ địa phương và các tác phẩm đầy “ấn tượng” của họ.
Nguồn: https://www.metmuseum.org/toah/hd/lafr/hd_lafr.htm
Ahndoar