Tin tức

Lịch sử và khái niệm trong nghệ thuật hiện đại

Định nghĩa nghệ thuật hiện đại

Nghệ thuật hiện đại là phản ứng của thế giới sáng tạo đối với các thực hành và quan điểm duy lý của cuộc sống. Các ý tưởng trong nghệ thuật hiện đại được cung cấp bởi những tiến bộ công nghệ của thời đại công nghiệp đã khiến xã hội đương đại thể hiện theo những cách mới so với quá khứ. Các nghệ sĩ đã làm việc để thể hiện trải nghiệm của họ về sự mới mẻ của cuộc sống hiện đại theo những cách sáng tạo phù hợp. Mặc dù nghệ thuật hiện đại là một thuật ngữ áp dụng cho một số lượng lớn các thể loại nghệ thuật kéo dài hơn một thế kỷ, nhưng nói về mặt thẩm mỹ, nghệ thuật hiện đại được đặc trưng bởi ý định của nghệ sĩ là khắc họa một chủ thể như nó tồn tại trên thế giới, theo quan điểm độc đáo của họ. Điển hình là tư tưởng chối từ các phong cách và giá trị được chấp nhận của truyền thống.

Sự khởi đầu của nghệ thuật hiện đại

Từ nghệ thuật cổ điển đến cận đại

Các thế kỷ trước kỷ nguyên hiện đại đã chứng kiến nhiều tiến bộ trong nghệ thuật thị giác, từ những yêu cầu nhân văn của thời kỳ Phục Hưng và Baroque đến những tưởng tượng phức tạp về phong cách Rococo và vẻ đẹp hình thể lý tưởng của Chủ nghĩa Tân cổ điển Châu Âu thế kỷ 18. Tuy nhiên, một đặc điểm phổ biến trong suốt thời kỳ cận đại này là sự lý tưởng hóa đối tượng, cho dù là con người, tự nhiên hay tình huống. Các hoạ sĩ thường vẽ không phải những gì họ nhìn nhận bằng con mắt chủ quan mà là những gì họ hình dung như về chủ thể sáng tác.

Thời đại của chủ nghĩa hiện đại 

Kỷ nguyên hiện đại đến với buổi bình minh của cuộc cách mạng công nghiệp ở Tây Âu vào giữa thế kỷ 19, một trong những bước ngoặt quan trọng nhất trong lịch sử thế giới. Với sự phát minh và sự sẵn có rộng rãi của các công nghệ như động cơ đốt, các nhà máy lớn chạy bằng máy và phát điện ở các khu vực đô thị, nhịp độ và chất lượng cuộc sống hàng ngày đã thay đổi đáng kể. Nhiều người đã di cư từ các nông trại nông thôn đến trung tâm thành phố để tìm việc làm, chuyển trung tâm cuộc sống từ gia đình và làng mạc trong nước đến các đô thị mở rộng. Với sự phát triển này, các họa sĩ đã bị thu hút bởi những cảnh quan thị giác mới nhộn nhịp với đủ loại cảnh quan hiện đại.

Một sự phát triển công nghệ lớn liên quan chặt chẽ đến nghệ thuật thị giác là nhiếp ảnh. Công nghệ chụp ảnh tiên tiến nhanh chóng, và trong vòng vài thập kỷ, một bức ảnh có thể tái tạo bất kỳ cảnh nào với độ chính xác hoàn hảo. Khi công nghệ phát triển, nhiếp ảnh ngày càng trở nên dễ tiếp cận với công chúng. Về mặt khái niệm, bức ảnh gây ra một mối đe dọa nghiêm trọng đối với các phương thức nghệ thuật cổ điển thể hiện một chủ thể, vì cả điêu khắchội họa đều không thể chụp được cùng một mức độ chi tiết như nhiếp ảnh. Do độ chính xác của nhiếp ảnh, các nghệ sĩ bắt buộc phải tìm ra các phương thức biểu đạt mới, dẫn đến các mô hình mới trong nghệ thuật.

Quan điểm của nghệ sĩ về nghệ thuật hiện đại

Vào những thập kỷ đầu của thế kỷ 19, một số họa sĩ châu Âu bắt đầu thử nghiệm với hoạt động quan sát đơn giản. Các nghệ sĩ từ khắp lục địa, bao gồm các họa sĩ chân dung như Gustave Courbet và Henri Fantin-Latour, đã tạo ra các tác phẩm nhằm khắc họa con người và tình huống một cách khách quan, sự không hoàn hảo hơn là tạo ra một sự thể hiện lý tưởng về chủ đề. Cách tiếp cận triệt để này đối với nghệ thuật sẽ bao gồm một trường phái nghệ thuật rộng lớn được gọi là Chủ nghĩa hiện thực.

Cũng vào đầu thế kỷ 19, những người theo chủ nghĩa Lãng mạn bắt đầu trình bày cảnh quan không nhất thiết như nó tồn tại một cách khách quan, mà là khi họ nhìn thấy và cảm nhận nó. Phong cảnh được vẽ bởi Caspar David FriedrichJ.M.W. Turner là những hình ảnh đại diện ấn tượng ghi lại cảm giác tuyệt vời nhất gây ấn tượng với người nghệ sĩ khi xem cảnh tượng cụ thể đó trong tự nhiên. Việc thể hiện cảm giác kết hợp với một địa điểm là một bước quan trọng để tạo ra quan điểm sáng tạo và độc đáo của nghệ sĩ hiện đại.

Sự chớm nở của nghệ thuật trừu tượng

Tương tự như vậy, trong khi một số nghệ sĩ tập trung vào sự thể hiện khách quan, những người khác lại chuyển trọng tâm nghệ thuật của họ sang nhấn mạnh cảm giác thị giác của các đối tượng quan sát của họ thay vì mô tả chính xác và tự nhiên về họ. Thực hành này đại diện cho sự khởi đầu của trừu tượng trong nghệ thuật thị giác. Hai ví dụ chính về điều này là Nocturne màu đen và vàng của James McNeill Whistler - Tên lửa rơi (1874) và Đại lộ của Claude Monet (1873). Trước đây, nghệ sĩ kết hợp những mảng màu lớn và những mảng sơn nhỏ để tạo ra một bức chân dung của bầu trời đêm được chiếu sáng bởi pháo hoa mang nhiều khí quyển hơn là đại diện. Sau đó, Monet cung cấp một cái nhìn từ trên không về cuộc sống nhộn nhịp hiện đại của Paris. Khi miêu tả cảnh này, Monet đã cho người đi bộ và cảnh quan thành phố như một "ấn tượng", hay nói cách khác, một hình ảnh đại diện cho một viễn cảnh thoáng qua, chủ quan và hơi trừu tượng.

Chủ đề và khái niệm của nghệ thuật hiện đại

Nghệ sĩ hiện đại

Lịch sử của nghệ thuật hiện đại là lịch sử của những nghệ sĩ hàng đầu và những thành tựu của họ. Các nghệ sĩ hiện đại đã cố gắng thể hiện quan điểm của họ về thế giới xung quanh bằng các phương tiện hình ảnh. Trong khi một số người đã kết nối công việc của họ với các phong trào hoặc ý tưởng trước đó, mục tiêu chung của mỗi nghệ sĩ trong thời kỳ hiện đại là thúc đẩy thực hành của họ đến một vị trí của sự độc đáo thuần túy. Một số nghệ sĩ đã tự khẳng định mình như những nhà tư tưởng độc lập, mạo hiểm vượt ra ngoài những gì cấu thành nên các hình thức "nghệ thuật cao" có thể chấp nhận được vào thời điểm đó được các học viện truyền thống của nhà nước và những người bảo trợ thuộc tầng lớp thượng lưu của nghệ thuật thị giác xác nhận. Những nhà đổi mới này đã mô tả chủ đề mà nhiều người coi là dâm dục, gây tranh cãi hoặc thậm chí là xấu xí.

Nghệ sĩ hiện đại đầu tiên về cơ bản đứng vững về mặt này là Gustave Courbet, người vào giữa thế kỷ 19 đã tìm cách phát triển phong cách riêng biệt của riêng mình. Điều này phần lớn đã đạt được với bức tranh của ông từ năm 1849 -1850, Burial at Ornans, đã gây chấn động thế giới nghệ thuật Pháp bằng cách khắc họa đám tang của một người đàn ông bình thường từ một ngôi làng nông dân. Học viện nghệ thuật đã nổi giận khi nhìn thấy tác phẩm mô tả những công nhân trong nông trại bẩn thỉu, vây xung quanh là các ngôi mộ. Bởi vì, họ quan niệm rằng chỉ có những câu chuyện thần thoại cổ điển hoặc những cảnh lịch sử mới là chủ đề phù hợp cho một bức tranh lớn như vậy. Ban đầu, Courbet bị tẩy chay vì tác phẩm của mình, nhưng cuối cùng anh đã chứng tỏ được sức ảnh hưởng lớn đối với các thế hệ hoạ sĩ hiện đại sau này. Khuôn mẫu chung của sự từ chối và ảnh hưởng sau đó đã được lặp lại bởi hàng trăm hoạ sĩ trong thời kỳ hiện đại.

Phong trào nghệ thuật hiện đại

Bộ môn lịch sử nghệ thuật có xu hướng phân loại các cá nhân thành các đơn vị nghệ sĩ có cùng chí hướng và có mối liên hệ lịch sử được chỉ định là các phong trào và "trường phái" khác nhau. Cách tiếp cận đơn giản này để thiết lập các phạm trù đặc biệt thích hợp vì nó áp dụng cho các phong trào tập trung với một mục tiêu duy nhất, chẳng hạn như Chủ nghĩa ấn tượng, Chủ nghĩa vị laiChủ nghĩa siêu thực. Ví dụ, khi Claude Monet trưng bày bức tranh Mặt trời mọc (1872) của mình như một phần của cuộc triển lãm nhóm năm 1874, kết quả bức tranh và toàn bộ triển lãm nói chung không được đón nhận. Tuy nhiên, Monet và các hoạ sĩ đồng nghiệp của ông cuối cùng đã được thúc đẩy và đoàn kết sau những lời chỉ trích. Do đó, những người theo trường phái Ấn tượng đã đặt ra một tiền lệ cho những nghệ sĩ có tư duy độc lập trong tương lai, họ đã tìm cách nhóm lại với nhau dựa trên cách tiếp cận khách quan và thẩm mỹ riêng.

Việc nhóm các hoạ sĩ thành các phong trào không phải lúc nào cũng hoàn toàn chính xác hoặc phù hợp, vì nhiều phong trào hoặc trường phái bao gồm các hoạ sĩ và phương thức biểu đạt nghệ thuật rất đa dạng. Ví dụ, Vincent van Gogh, Paul Gauguin, Georges Seurat được coi là những hoạ sĩ chính của Chủ nghĩa Hậu Ấn tượng, một phong trào được đặt tên như vậy vì sự sai lệch của các nghệ sĩ khỏi các mô típ Trường phái Ấn tượng cũng như vị trí thời gian của họ trong lịch sử. Tuy nhiên, không giống như những người tiền nhiệm của họ, những người theo trường phái Hậu Ấn tượng không đại diện cho một phong trào cố kết của các nghệ sĩ đoàn kết dưới một ngọn cờ ý thức hệ duy nhất. Hơn nữa, trường hợp có thể được thực hiện rằng một số hoạ sĩ không phù hợp với bất kỳ phong trào hoặc thể loại cụ thể nào. Các ví dụ chính bao gồm những người như Auguste Rodin, Amadeo ModiglianiMarc Chagall. Bất chấp những phức tạp này, việc chỉ định không hoàn hảo các chuyển động cho phép chia nhỏ lịch sử rộng lớn của nghệ thuật hiện đại thành các phân đoạn nhỏ hơn. Và chúng được phân tách bằng các yếu tố ngữ cảnh để hỗ trợ việc kiểm tra các hoạ sĩtác phẩm riêng lẻ.

Avant-Garde và Sự tiến bộ của nghệ thuật hiện đại

Avant-Garde là một thuật ngữ bắt nguồn từ "đội tiên phong" của Pháp, sư đoàn dẫn đầu đi vào trận chiến, theo nghĩa đen là lính canh tiến công, và tên gọi của nó trong nghệ thuật hiện đại rất giống tên gọi quân sự của nó. Nói chung, hầu hết các nghệ sĩ hiện đại thành công và sáng tạo đều là những người tiên phong. Mục tiêu của họ trong kỷ nguyên hiện đại là thúc đẩy các thực hành và ý tưởng nghệ thuật, và liên tục thách thức những gì cấu thành hình thức nghệ thuật có thể chấp nhận được để truyền tải chính xác nhất trải nghiệm của nghệ sĩ về cuộc sống hiện đại. Các hoạ sĩ hiện đại liên tục xem xét quá khứ và đánh giá lại nó trong mối quan hệ với hiện đại.

Nghệ thuật Hiện đại, Hậu hiện đại và Đương đại 

Nói chung, nghệ thuật đương đại được định nghĩa là bất kỳ hình thức nghệ thuật nào trong bất kỳ phương tiện nào được tạo ra trong thời đại ngày nay. Tuy nhiên, trong thế giới nghệ thuật, thuật ngữ này chỉ nghệ thuật được tạo ra trong và sau thời kỳ hậu nghệ thuật Pop những năm 1960. Buổi bình minh của nghệ thuật Khái niệm vào cuối những năm 1960 đánh dấu bước ngoặt khi nghệ thuật hiện đại nhường chỗ cho nghệ thuật đương đại. Nghệ thuật đương đại là một mô tả rộng theo trình tự thời gian bao gồm một loạt các phong trào như nghệ thuật Trái đất, nghệ thuật trình diễn, chủ nghĩa tân biểu hiện và nghệ thuật kỹ thuật số. Nó không phải là một thời kỳ hoặc phong cách được chỉ định rõ ràng, mà thay vào đó, đánh dấu sự kết thúc của thời kỳ chủ nghĩa hiện đại.

Chủ nghĩa hậu hiện đại là phản ứng chống lại chủ nghĩa hiện đại, bắt đầu bằng sự rạn nứt về đại diện xảy ra vào cuối những năm 1960. Chủ nghĩa hiện đại đã trở thành một truyền thống mới được tìm thấy trong tất cả các thể chế mà ban đầu nó nổi dậy. Các nghệ sĩ hậu hiện đại đã tìm cách vượt qua các giới hạn do chủ nghĩa hiện đại đặt ra, giải mã cấu trúc lớn của chủ nghĩa hiện đại để khám phá các quy tắc văn hóa, chính trị và hệ tư tưởng xã hội trong bối cảnh trước mắt của họ. Chính sự gắn bó lý thuyết này với các hệ tư tưởng của thế giới xung quanh đã phân biệt nghệ thuật hậu hiện đại với nghệ thuật hiện đại, cũng như coi nó như một khía cạnh độc đáo của nghệ thuật đương đại. Các đặc điểm thường liên quan đến nghệ thuật hậu hiện đại là việc sử dụng phương tiện và công nghệ mới, như video art, cũng như kỹ thuật tranh ảnh ghép và cắt dán, sự va chạm của nghệ thuật và kitsch, và sự phù hợp của các phong cách trước đó trong bối cảnh mới. Một số phong trào thường được coi là Hậu hiện đại là: Nghệ thuật khái niệm, Nghệ thuật nữ quyền, Nghệ thuật sắp đặt và Nghệ thuật trình diễn.

 

Nguồn: https://www.theartstory.org/definition/modern-art/history-and-concepts/ 

Ahndoar

Viết bình luận của bạn:

Tranh vẽ theo yêu cầu. Chúng tôi nhận đặt vẽ tranh theo yêu cầu với thể loại và chất liệu đa dạng. Hãy để những bức tranh nói lên phong cách của bạn.

Tải ứng dụng ngay

Google Play App Store
popup

Số lượng:

Tổng tiền:

icon icon icon